Những ngày đông se lạnh, lang thang qua những con phố nhỏ và đắm chìm trong hương hoa sữa nhẹ nhàng. Đây là nguồn cảm hứng vô tận cho các nhà thơ. Hãy cùng thưởng thức những bài thơ đẹp, thơ tình lãng mạn về mùa đông Hà Nội nhé!
Hà Nội mùa đông cúc họa mi - Thơ: Bằng Lăng Tím
Mùa đông Hà Nội, cúc họa mi nở rộ
Cánh hoa mỏng manh tỏa sắc trên bờ thềm
Thu về, lòng nhớ thêm những kỷ niệm
Lá vàng rơi nhẹ nhàng trên con đường quen xưa
Phố phường ngủ say như chợt tỉnh giấc
Gió lạc bước qua góc hiên nhà
Lạ kỳ trước những bông hoa
Tươi trẻ, trắng muốt như những tia nắng mùa đông
Tà áo mỏng manh, diệu kỳ như dáng hình thiên thần
Ánh mắt mềm mại, mái tóc dài đẹp
Duyên dáng, trắng trẻo như hoa sen
Dạo bước trên con phố nhỏ khiến người ta trầm trồ
Nhiều kỷ niệm đẹp ghi sâu trong tâm trí
Ly cà phê thơm ngát, vị ngọt êm đềm
Hạnh phúc ấm áp mà chúng ta tặng nhau
Hoa hồng cúc nở tô điểm cho tâm hồn thơ
Khi nào mới có dịp gặp lại xa nhau nhỉ?
Tình yêu đầu đẹp mãi mãi nhé, anh
Trái tim của em đã thuộc về anh từ lâu
Hai trái tim chứa đựng cả tình yêu của chúng ta.
Hà Nội mùa cúc họa mi đang đếnNửa đời đông - Thơ: Thu Sám
Quay về Hà Thành...
Ghép lại hai nửa của mùa đông
Một câu chuyện tình yêu không có hồi kết
Nỗi nhớ rong rêu đọng mãi trong lòng mệt mỏi
Hôm nay, ta làm sạch tâm hồn để chào đón tết đôi lứa
Hà Nội ơi...
Tình yêu của chúng ta là sự nhường nhịn!
Bao nhiêu con phố đã chứng kiến hành trình tình yêu của chúng ta
Em là niềm thương ... anh là người thủy thần du mục
Ở bên em trọn đời, không rời đi .
Hạnh phúc của em ...
Sáng tối luôn thầm thì
Trong cái lạnh buốt, tình yêu nhỏ nảy mầm
Chờ đợi mùa xuân đến, hoa nở rộ khắp ngõ phố
Hái tặng em trái tim màu đỏ của một người yêu
Em yêu dấu ơi ..!
Ngày qua ngày, tháng trôi dần
Tình anh vẫn nguyên vẹn không đổi
Hai ta, hẹn ngày gặp nhau ở Hà Nội
Dưới bầu trời đông, tình yêu như nắng mai mắn .
Vì đêm ngày dài ...
Nỗi nhớ đẹp đẽ ôm trọn
Một nửa bé nhỏ ...
Đã trở thành .. hình bóng tình yêu .
Tìm về những kỷ niệm mùa đông Hà Nội - Thơ: Đỗ Kim Quang
Hà Nội, đêm mùa đông!
Gió lạnh thổi nhè nhẹ từ bên sông Hồng,
Ngọn đèn vàng chờ ai đó đến gần
Hương hoa sữa thơm phảng phất, gợi lại kỷ niệm, dâng lên những cảm xúc ...
Hà Nội phủ mờ bởi sương mù,
Những con đường vẫn khoác lên mình tấm áo cũ,
Những mái nhà cổ thấm thía lịch sử, gợi nhớ về quá khứ xa xưa
Bước chân những người lữ thầm lặng trên con đường quen thuộc.
Trái tim nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào:
Tiếng chuông điện kêu bên tai... kêu bên tai như là một kỷ niệm trong mơ,
Hương hoa Ngọc Lan trải dài lối hẹn hò, mang theo hơi thơm nồng của nếp áo
Dường như vẫn còn chút ấm áp của mối tình đầu...
Vẫn thấy, những hàng cây im lặng, bên lề đường dài
Vẫn nghe, tiếng rao của đêm êm đềm trong kí ức
Ánh trăng lững lờ rọi
Dẫn bước người ra đi, trên con đường quen thuộc về
Bỗng thấy lòng trở về !
Chẳng ai hiểu được những tháng ngày lang thang trên đất xa lạ
Nhưng vẫn có Hà Nội thân thương làm cho lòng được dễ chịu
Để những chiếc cánh chim bay về sau bao năm xa cách tìm lại những mùa đông...
Đợt mưa mùa đông - Thơ: Đăng Dũng
Hà Nội đã bước vào mùa đông
Nhưng sao vẫn còn mưa rảo
Chắc để thể hiện tâm trạng
Nơi chia tay mùa thu ấy
Hồ Gươm sáng sớm mùa đông
Con thuyền ấy mong manh
Tháp Rùa vẫn ngẩng cao
Như đã vậy suốt ngàn năm
Phố vắng mưa mùa đông
Khách qua đường đều nhận ra
Nỗi nhớ thương lòng dâng trào
Một cơn mưa ngày ấy...
Lòng người tha hương nhủ
Ở xa kia có cảm nhận
Nỗi nhớ mùa đông thắm thiết
Nhưng lòng không rời rợi
Nhớ cô bán hàng rong
Dưới ánh đèn vàng kiên nhẫn
Gió rét của mùa đông
Tiếng rao vẫn vang mãi.
Cơn mưa mùa đôngMùa cúc Hà Nội - Thơ: Mộc Miên
Cúc hoa mi rực rỡ gọi đông về
Mắt nâu ngập tràn những cánh trắng
Heo may ôn hòa, tia nắng xuyên qua
Dành cho ai lạc trong những ước mơ, những lời nhớ thầm
Chiều ở Hà Nội, sông trôi rộng lớn
Áo lụa mềm mại hòa quyện hương thơm của mùa mới
Gió của đông mang hơi ấm dịu dàng
Dưới những bông cúc hoa mi, những hình ảnh thơ mộng
Cỏ lau nghiêng ngả dưới ánh nắng mơ màng
Những bước chân tình yêu, vết dấu in sâu trên bờ cát
Ánh nắng trên sông Hồng cất lên tiếng ca rộn ràng
Khúc hát chào đón mùa đông với những hương thơm bồng bềnh
Hà Nội vào mùa lạnh của đông,
mùa của những bông hoa cúc hoạ mi,
Để lòng người say mê!
Nhớ về mùa đông ở Hà Nội - Thơ: Hồng Nguyễn
Khi Hà Nội vào mùa đông, cơn gió lạnh làm da thêm tái tê
Trái tim em vẫn khắc sâu ấn Hà Nội
Nhớ những lời yêu thương ngọt ngào
Dành cho ai kia, liệu có nhớ đến mình...
Mùa đông đến, hoa cúc hoạ mi bung trắng
Nở rộ như nụ cười của thiếu nữ
Bên hồ Tây, liễu vẫn ru thầm
Như làn tóc mượt mà của tuổi học trò...
Tiếng nói Hà Nội êm đềm như lành
Như hơi gió thoảng qua làm lạnh đầu
Con gái Hà Thành da mịn như bưởi
Hương thơm dịu dàng cuốn hút ánh nhìn ...
Tôi là người quê, trái tim đầy tình
Yêu Hà Nội, yêu những người Hà Nội
Yêu cái đẹp không tiền mua được
Xa xăm nhưng vẫn nhớ mãi góc trời Quê.
Hà Nội đợi anh về - Thơ: Hoàng Anh
Đông đã về bên hiên nhà anh ơi
Chiếc lá rơi thảnh thơi trong mùa sang
Anh về đi, để nụ cười hiện lên
Nơi chúng ta hẹn, hoa cúc rực nở
Em muốn nói lời thầm thì trong gió
Đại ngàn gửi nỗi nhớ vẫn bồi hồi
Gọi anh về Hà Nội sưởi ấm lòng
Dìu dịu như mơ màng mùa trăng ngọt
Lòng em viết thơ không theo quy luật
Lời yêu từ trái tim chân thành
Bên em anh gói trọn bóng chiều
Ánh mắt môi gợi lên bao điều ngọt ngào
Về ngay anh nhé, yêu, đã gần như hiện hữu
Những dòng thơ tình chứa đựng muôn vàn ước ao
Tim em nhớ anh đến tận cùng, đến khô máu
Nghe lòng trăn trở nhớ mùa đông lạnh giá
Anh có cảm nhận được những cơn mưa vội vã cuối mùa
Tháng mười hai vội vã, hối hả, giục anh về
Hà Nội đang chờ anh trở vềGửi nắng dành riêng cho anh - Thơ: Kiều Trang
Gió đầu mùa lạnh buốt phải không anh
Đêm Hà Nội phủ màn sương dày đặc
Mùa đông vén màn bấc, hơi thở lạnh lẽo
Đông đã trở lại, chúng ta cùng bước đi
Bên Hồ Gươm, hai ta gần kề
Nắm tay nhau, dạo bước trong tình thân mật
Gió lạnh thổi qua trời đông êm ái
Ước mong duyên tình mãi vững vàng
Dấu yêu ơi, đêm nay có lạnh không?
Em sẽ gói nắng vào mây hồng gửi anh
Nhớ ngọn gió nhẹ, mưa phùn ngoài kia
Hãy giữ ấm cho mình giữa trời đông lạnh lẽo
Dấu yêu ơi, em sẽ gửi anh chiếc chăn ấm
Xoa vào lòng nhau, sưởi ấm tình hồng
Ngoài hiên trời mưa gió, lạnh rét đậm
Ghé vai vào vai, tình thâm mãi thắm nồng
Hà Nội đông về - Thơ: Hoàng Thanh Hương
Đông về môi cười, nhấp nhô bên trăng mơ
Phố xá nhố nhăng, tiếng thở dài ngõ nhỏ
Ân ái sâu đậm, nơi hẹn ước không bao giờ quên
Gói gọn cùng ta, Đông đưa gió về
Lá vàng rơi nhẹ, kéo nhớ thương về
Màu vàng hanh mùa, nhớ lối về xưa
Tình yêu anh vẫn, dẫu bao mùa không đủ
Đông về vẫn là, ngõ nhỏ đầy nhớ thương
Nắng trưa vàng rơi, nhớ con đường dấu chân
Thiếu bước chân quen, tơ vương tình xưa
Hương cau đang gọi, tình xưa ngọt ngào thức
Đông về quay tròn, tình thắm nồng cháy lòng
Hồ Gươm xanh ngắm liễu rung bóng mờ mịt
Chiếc ghế cũ kỷ niệm, chờ đợi trống trải
Lộc vừng xôn xao, tiếng vang xa xa
Nụ hôn êm đềm, người xưa đi xa.
Gửi hơi ấm mùa đông người yêu dấu - Thơ: Giọt Mưa Thu
Đông về rồi, nơi ấy liệu có lạnh không anh?
Có phải chút bâng khuâng gợi nhớ không?
Nên cơn gió cũng thở dài niềm trăn trở.
Dáng chiều nghiêng nghiêng rơi cuối chân trời.
Đông về rồi, lối nhỏ chơi vơi.
Hạt sương đọng ướt đẫm trên thảm cỏ.
Anh có nghe lời thầm của gió không?
Cảm nhận gần gũi tiếng trao trả yêu thương.
Tiếng dương cầm loạn nhịp vẫn vấn vương.
Cúc hoa nở phát mùi hương dịu dàng.
Tia nắng nhạt, chưa kịp vàng đã tan.
Tháng Mười Hai xao xác tiếng đông về.
Bước chân hướng về vườn yêu thương.
Hàng liễu rủ nhẹ cơn gió lạnh.
Cỏ dài ôm chân, hương thơm ngát ngào.
Muốn gửi anh...
Hơi ấm của mùa đông..!!!
Hà Nội Đầu Đông - Thơ: Trịnh Thanh Hằng
Cúc hoa mi đang rộn ràng nở mùa.
Báo hiệu Hà Nội đã chính thức vào đông
Xiết chặt tay nhau, cùng đến bên sông Hồng
Quay về bãi Đá tìm lại mùa yêu thương xưa
Chiếc thuyền sắt vẫn chầm chậm chèo qua
Sông chảy rồi vẫn chưa tràn đầy nước
Bồn chồn nằm ở đây cạnh dòng nước khô cạn
Trên bãi Giữa sông, bên bồi bên lở nổi trôi
Hãy đến đây nghe hơi thở nồng nàn
Gió hồ Gươm thổi nhẹ nhàng đầy những đam mê
Tháp vẫn nghiêng mình, tái tê như xưa
Mưa bay nhẹ báo hiệu Đông đã về
Về Hà Nội, anh sẽ dắt em thưởng thức
Bánh trôi Tàu chính gốc Lương Văn Can
Chẳng quan tâm mưa gió, lạnh lùng
Hơi ấm từ lò nướng lúa nếp
Chiếc bánh gối, chỉ ngồi, chỉ tưởng tượng
Hương thơm đậm đà đủ làm ấm cả mùa Đông
Em nhớ nhiều, anh liệu có về không?
Ta ra phố, thưởng thức nồi ốc nóng
Tiếng chuông reo vang như đang mong chờ
Đêm Noel dìu dặt bước tình nhân
Âu yếm bên nhau và ước nguyện trên đời
Đông nồng thắm, mình bên nhau mãi mãi
Hỡi người ấy ở xa xôi, lòng rạo rực
Có quay về Hà Nội cùng anh không?
Gặp lại sẽ làm cho lòng đắm say
Ta hạnh phúc giữa trời Đông Hà Nội.
thơ mùa đông Hà Nội #13. (⇧)
Nhớ mùa đông Hà Nội - Thơ: Thơ Duyên
Có ai đi qua con phố trong mùa đông
Mua giùm tôi chút mưa phùn và gió se lạnh
Tìm giùm tôi ngọn heo may mất tích
Chiếc khăn quàng ấm áp bờ vai kề bên...
Có ai trở về nơi ấy vào buổi sớm mai
Tìm giùm tôi cành đào mới hé nụ
Làng hoa có ai... tôi đặc biệt yêu thương
Mùa đông ơi! nhớ lắm... yên bình đặc biệt.
Hà Nội đông về - Thơ: Hồng Giang
Hà Nội đầu đông có lạnh không em
Con đường quen vẫn mang mùi hoa sữa
Chiếc lá thu rơi gần khung cửa
Lối về ai đó nhớ nửa yêu thương
Hồ Tây giờ vẫn còn nỗi nhớ thương
Đường Trịnh Công Sơn hòa ca 'Cát Bụi'
Ven Hồ hai con rồng bắt đầu nổi
Em về vẫn đong đầy nỗi nhớ
Sóng Tây Hồ vẫn cuồn cuộn xôn xao
Con đường mới ôm gìn kỷ niệm
Anh đi xa nửa đời vẫn tìm kiếm
Mùi cốm quen ngày nào hiếm lúc mẹ rang
Đầm Sen đợi chờ ngày anh sang
Vài bông tím chậm chạp vừa mới nở
Gió thì thầm bên anh nhớ nhung
Đông sang rồi đừng bỏ lỡ xuân em
Hà Nội đông về phố vẫn sôi động
Con đường em đi…
Bỗng muốn…
Bên vai ấm lòng!
Hà Nội mùa này thật tuyệt phải không em - Thơ: Dương Hoàng
Hà Nội mùa này có lạnh không em
Sương có phủ dày ngoài cửa sổ không?
Em sẽ đi dạo phố Hà Nội chứ?
Giúp anh chịu đựng cơn gió lạnh cuối mùa nhé
Hà Nội mùa này lá rụng rời rạc nhè nhẹ
Em có ghé thăm chùa thắp hương một cột
Có ghé lại hồ Gươm ngắm cầu Thê Húc
Lang thang hồ Tây, sương phủ nhẹ tóc em
Hà Nội mùa này thật đẹp phải không em
Màu lá bàng đỏ rực ngoài đường phố
Cúc họa mi vẫn nở rộ trong gió nhẹ
Con đường quen vẫn dẫn lối em qua
Hà Nội mùa này có gió hẹn hòa
Có làm rung đôi môi đang e thẹn
Có còn đẹp như những ước mơ chẳng phai
Tay anh run nhẹ vuốt mái tóc mềm
Hà Nội mùa này chắc đẹp tuyệt vời
Hãy kể anh nghe về Hà Nội yêu dấu
Khi một mình em lang thang trên phố
Có hát những giai điệu vu vơ dưới trời quánh
Ngày mai khi em trở về, hãy kể cho anh nghe
Trời Hà Nội mãi luôn đẹp tới lạ.
Anh có về Hà Nội vào buổi chiều đông không - Thơ: Giọt Mưa Thu
Anh có về Hà Nội vào buổi chiều đông.
Cùng nhau dạo bước trên con phố khi bóng tà dần trải.
Hồ Tây mênh mông vẫn sóng nước nhẹ nhàng.
Tay nắm tay, hòa vào hương gió dịu dàng.
Tiếng đông về mang theo nỗi nhớ âm thầm.
Mùi hoa sữa vẫn lan tỏa hương ngọt ngào.
Mùa lá rụng như làm lòng thêm uất ức.
Trong chiều, nghe dịu dàng tiếng hát du dương.
Hà Nội đêm, sương mờ phủ đôi mắt nhạt nhòa.
Năm cửa sổ vẫn mở mỗi khi thao thức.
Quán cà phê phố im lặng dưới nhịp nhàng nhẹ.
Có lúc nào…
Anh cảm thấy nhớ em không…!!!
Hà Nội bước qua mùa đông - Thơ: Nguyễn Đình Huân
Hà Nội bây giờ đã bước sang đông
Dòng mưa phùn rơi ướt đẫm kẽ lá cây.
Những hàng người vẫn vội vã bước đi
Một mình anh dạo bước bên bờ hồ
Hà Nội chiều đông phần thực, phần mơ
Sương mù bao phủ dần con phố
Anh nghe tiếng chuông nhà thờ vang vọng
Dẫn anh trở về những ngày xa xưa
Bên bờ Hồ Tây, gió bấc lùa lững thững
Bắt tay em, anh dẫn dắt trong buổi sáng
Trên vỉa hè, hương cốm thoang thoảng
Em nhận một bó hoa cúc tươi
Bắt tay em, im lặng không nói một lời
Em đắm chìm, ta ôm chặt nhau
Mùa đông qua, chúng ta phải chia tay
Em ra đi, anh chỉ biết cảm thấy đắng cay
Em biết rằng anh đã trở về đây chứ?
Lang thang bên bờ Hồ Tây, gió rít nhè nhẹ
Hồi ức về một vòng tay ấm êm ngày xưa
Mơ về bên cạnh cô gái bé nhỏ là em
Hà Nội đã chuyển sang mùa đôngHà Nội buổi chiều đông lạnh - Thơ: Nguyễn Đình Huân
Trong chiều mùa đông, anh trở về Hà Nội
Quan sát dòng người vội vã dưới hàng cây
Sương mù phủ lên mặt hồ Tây, ai giăng?
Gió bấc thổi nhè nhẹ, mây bay lững thững
Hà Nội đã mất đi mùa thu lãng mạn
Hoa sữa nồng nàn, ngày tháng sum họp
Anh và em nắm tay nhau, bước qua cây cầu
Ngắm hồ Gươm, nước màu xanh biếc
Em ra đi, lòng anh hối tiếc chân thành
Chia ly, anh biết mất em là điều không thể tránh khỏi
Khi trở về, nhìn hàng liễu buông xuống
Vắng bóng em, lòng anh càng thêm đau đớn nhớ nhung
Hà Nội chiều đông, lòng anh tràn ngập mênh mông gió
Anh lang thang trên con đường nhỏ ven hồ
Chợt nghe tiếng sóng xô rì rào lao xao
Thầm tự hỏi bao giờ mới gặp lại
Như ngày xưa, em vẫn là cô gái ấy
Ta đã hứa sẽ mãi yêu nhau
Quay về đây, anh chỉ thấy mình cô đơn
Bước đi trong bóng chiều lạnh giá, cô đơn
Hà Nội đã bước vào mùa đông
Hà Nội mùa này liệu có lạnh không
Gió bấc thổi qua phố vào chiều đông
Cây bàng khẳng khiu, lá vàng rơi
Ai bước ngược gió trên con đường này?
Cô hàng rong chở thúng cúc chi?
Nghe tiếng rao, bước chân lặng lẽ
Hà Nội trầm tư, bao năm vẫn thế
Khi xa rồi, ta không thể nào quên
Có lẽ bởi Hà Nội có vị ngọt ngào của em
Cô bé từ xứ Đông anh đã quen từ ngày đó
Như cúc hoạ mi với má hồng môi đỏ
Khi anh ngỏ lời yêu, em thường thẹn thùng
Hà Nội mùa này cây lá đứng lơ đãng
Muốn quay về bên em khi chiều buông bóng
Chúng ta trao nhau những nụ hôn đam mê
Lời yêu ngọt ngào sưởi ấm tình chúng ta
Ở Sài Gòn, thực sự, cũng không xa
Nhưng về bên em chỉ là ước mơ
Tình cũ phai phôi, không thể nào lấy lại
Không thể nào ta quay ngược lại thời gian.
Hà Nội đợi anh về, nơi sâu trong ký ức nhớ
Hà Nội đợi anh về, trong dạ cảm thấy hồn quê.
Trong không gian buồn, tìm hơi thở của gió
Góc phố thân thương, ai đó nhặt hết lá vàng.
Nắng lấp lánh qua khe cửa rủ nhẹ bước chân.
Nếu một ngày anh chưa kịp đến.
Chút hương nồng vẫn thấm đẫm niềm say.
Ký ức xưa vẫn phủ lên con phố vắng.
In sâu trong lòng, từng dấu vết của quá khứ.
Hà Nội đợi anh, mây tím nhạt nhòa trên bầu trời.
Gió trở mùa, vấn vương khúc tình trong đêm đông.
Nắm chặt tay nhau, chạm ngõ với tình yêu đong đầy.
Phố vắng lặng trong hơi lạnh của không gian.
Mùa đông như đang về, hồi ức lại ùa về.
Góc ký ức ấm áp, trái tim tràn đầy yêu thương.
Nụ cười ngọt ngào, hương vị tình yêu mãi mãi.
Hà Nội nghiêng nghiêng…
Đếm từng giây phút chờ đợi…!!!
Đêm Noel trong lòng Hà Thành - Thơ: Mạc Phương
Mỗi khi buồn, nước mắt lại rơi rơi
Nhắn một lời : Xin đừng để em khóc
Nhận được nụ cười… từ em luôn đáng quý
Bởi cuộc sống đã trải qua bao nhiêu thăng trầm.
Là người phụ nữ cần được chăm sóc
Để sắc hồng trở nên trẻ trung trên khuôn mặt
Cho đôi môi rạng ngời sắc xuân tươi tắn
Làm cho người đối diện không thể rời mắt.
Em không muốn chỉ như bông hoa Phù Dung
Rực rỡ và tươi tắn trong một thoáng
Nhưng nhanh chóng phai nhạt khi gặp gió mưa bão táp
Chẳng cần phải trải qua những mùi đắng như thế này
Đêm Giáng Sinh đứng nhìn ánh đèn sắc màu
Bất ngờ kí ức bên nhau lại tỉnh giấc
Em ao ước anh nắm tay như ngày xưa
Nói câu đó lần cuối cùng thôi.
” Em vẫn hiện hữu trong trái tim của tôi
Yêu em là để cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn. ”
Hà Nội ngóng chờ anh trở về - Thơ: Hoàng Anh
Đông đã đến trước hiên nhà anh ạ
Mùa sang, mỗi chiếc lá rơi nhẹ nhàng thả
Hãy về đi anh, để ta cùng nở nụ cười
Nơi ta hẹn, hoa cúc nở rộ trên bầu trời
Em muốn nhấn nhá trong gió điều gì đó thầm kín
Mang cùng với mình núi núi nỗi nhớ
Gọi anh về Hà Nội, trong lòng tràn đầy
Để mê say trong mùa trăng rằm
Những dòng thơ em không phải vì bắt buộc
Lời yêu thương xin gửi trọn vào một lời
Bên em, anh sưởi ấm bầu không khí chiều
Hồn hương môi và ánh mắt gợi nhớ
Về đi anh, yêu, như đã từng nghĩ
Bài thơ tình như hòa lẫn với vạn ước mong
Em nhớ anh như hết nghẹn ngào
Lạnh buốt lòng nghe mùa đông lạnh giá than thở
Anh có nghe mưa cuối mùa đang vội vàng không
Tháng mười hai .. nhanh chóng … hối hả gọi anh về
Đặt mua khẩu trang chất lượng tại Mytour để bảo vệ sức khỏe của bạn:
Link nội dung: https://wordplay.edu.vn/tho-ve-mua-dong-ha-noi-a68654.html