Cùng VOH đến với những trích dẫn hay (quotes), những câu nói hay của Nguyễn Nhật Ánh để quay ngược thời gian, nhìn ngắm thế giới qua lăng kính hồn nhiên của tuổi mới lớn. Và đặc biệt là suy ngẫm nhiều hơn về cuộc sống, tình yêu, tình bạn tồn tại xung quanh mình.
Tiểu sử tác giả Nguyễn Nhật Ánh Nguyễn Nhật Ánh sinh ra ở Quảng Nam và có một tuổi thơ gắn bó với dòng sông, cánh đồng, lũy tre quê nhà. Nhà văn từng nói rằng, khi viết cho tuổi học trò, cho tuổi mới lớn, ông đã dùng chất liệu hiện thực tại quê hương pha lẫn với kỉ niệm với một vùng đất nào đó. Đây là nguồn cảm hứng dồi dào để nhà văn tạo nên các tác phẩm mang đậm dấu ấn cá nhân.
Nguyễn Nhật Ánh là một cây bút tài năng khi có thể trải nghiệm ở nhiều lĩnh vực, ngay cả trong địa hạt văn xuôi lẫn thơ. Đối với tác giả, lĩnh vực thành công nhất vẫn là lĩnh vực truyện thiếu nhi với những áng văn xuôi tình cảm, sắc màu.
Trong lĩnh vực văn học thiếu nhi, cái tên Nguyễn Nhật Ánh trở thành một “hiện tượng nổi bật” bên cạnh những cái tên lớn như Tô Hoài, Võ Quảng, Phùng Quán, Phạm Hổ, Đoàn Giỏi,…
Sở hữu một gia tài đồ sộ các tác phẩm văn chương, Nguyễn Nhật Ánh gắn liền với nhiều thế hệ thanh thiếu niên yêu thích văn học.
Một vài tác phẩm nổi bật và quen thuộc với nhiều độc giả có thể kể đến như: Bàn có năm chỗ ngồi (1985), Chú bé rắc rối (1989), Cô gái đến từ hôm qua (1989), Mắt biếc (1990), Đi qua hoa cúc (1995), Kính vạn hoa (1995 - 2002), Quán Gò đi lên (1999), Ngôi trường mọi khi (2001), Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ (2008), Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh (2010), Nữ sinh (2012), Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ (2012), Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng (2016), Ngày xưa có một chuyện tình (2016), Bong bóng lên trời (2018),…
Mỗi tác phẩm đều để lại dấu ấn riêng trong lòng độc giả. Trong số đó, một số cuốn sách đã được chuyển thể thành phim.
Truyện của Nguyễn Nhật Ánh thường kể những câu chuyện giản dị, gần gũi, cốt truyện nhẹ nhàng nhưng vẫn thú vị, kịch tính. Giọng văn trẻ trung, hóm hỉnh mở ra một thế giới mộng mơ, tươi vui, đầy màu sắc, đầy hy vọng… không chỉ dành cho con trẻ mà cho cả những tâm hồn muốn trở về với tuổi thơ.
Đặc biệt, thông qua tác phẩm của mình, nhà văn luôn gửi gắm những thông điệp xúc động về tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình… Cùng VOH tổng hợp những câu nói hay của Nguyễn Nhật Ánh để thấy rõ hơn điều này.
Xem thêm: Top truyện của Nguyễn Nhật Ánh được chuyển thể thành phim đáng xem nhất Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư và 17 tác phẩm hay nhất nên đọc Phan Ý Yên: Nữ nhà văn trẻ với những tác phẩm văn chương chạm đến trái tim phụ nữ
Những câu nói hay của Nguyễn Nhật Ánh về tình yêu Với kho tàng tác phẩm của mình, Nguyễn Nhật Ánh đã mang đến cho độc giả nhiều câu chuyện tình đẹp cũng như chuyện tình buồn. Dưới đây là tổng hợp trích dẫn hay trong sách của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh về tình yêu ý nghĩa nhất.
Tình yêu không phải nước chảy, hôn nhân không phải chỗ trũng. (Ngày xưa có một chuyện tình) Đi tìm tình yêu cũng phiêu lưu như tìm kho báu. Không thể biết trước cái sắp đào lên là những thỏi vàng hay chỉ là những mảnh bát vỡ. (Ngày xưa có một chuyện tình) Tình yêu đâu phải hành động trả ơn, càng không phải hành động từ thiện. Nó không đến với chúng ta trên xe lăn, với tay và chân bó bột, để kêu gọi sự xót thương. (Ngày xưa có một chuyện tình) Dường như trái tim thằng Tèo luôn nhúng vào tình yêu. Nó luôn tìm thấy cơ hội để tha thứ cho cuộc đời, nhờ vậy tâm hồn nó lúc nào cũng bình yên. (Làm bạn với bầu trời) Điều quan trọng nhất của tình yêu không phải là am hiểu mà là cảm nhận. Chính cảm xúc, chứ không phải sự phân tích về cảm xúc, làm nên tình yêu. (Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ) Tình yêu là sự giằng xé nội tâm, nơi mà con tim luôn tìm cách đánh bại lý trí, nỗi nhớ vùng lên mạnh mẽ, nhưng rồi cũng lại gằn xuống vì nỗi đau. (Ngồi khóc trên cây) Nếu tình yêu không phải từ cả hai phía, tức là nếu tình yêu của bạn không làm nảy sinh tình yêu đáp lại, nếu bạn yêu nhưng không làm bản thân mình được yêu thì đó là một tình yêu bất lực, và đó là nỗi bất hạnh. (Cô gái đến từ hôm qua) Bản chất của tình yêu là hy vọng. Nhiều khi trước một sự thật phũ phàng đã rõ mười mươi người ta vẫn tìm cách giải thích theo chiều hướng ít bi quan nhất. (Mắt biếc) Có thể chẳng phải là tình yêu, nhưng đôi khi, cảm mến một người lúc nào cũng làm cho ta bị mê hoặc trong cơn say lâng lâng là một khoảnh khắc nào đó. (Mắt biếc) Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sân trường và tiếng ve nỉ non trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được những điều tôi ký thác. Nó để Hà Lan đốt tôi, đốt rụi. Trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đường về. (Mắt biếc) Có ai đó đã bảo người nhút nhát trước con gái là người lương thiện. Và tình yêu nhút nhát là tình yêu chân thành. (Mắt biếc) Tôi chẳng biết làm sao thoát ra khỏi nỗi buồn. Tôi đành tìm đến âm nhạc để giải khuây. (Mắt biếc) Ra chuyện tình cảm tức là nhìn một ai đó rồi quay đi, rồi quay lại nhìn, rồi quay đi, rồi quay lại nhìn, rồi quay đi… Đến chừng nào mỏi cổ thì thôi! Chán ngắt. (Chúc một ngày tốt lành) Bà ngoại nói, có hai điều không thể bỏ lỡ trong cuộc sống. Đó là những chuyến xe cuối cùng và những người yêu ta thật lòng. (Mắt biếc) Khi yêu người ta sẽ có cảm giác nhớ. Nhớ khi không được gặp, nhớ khi vừa gặp xong… Thậm chí ngay khi đang ở cạnh nhau cũng thấy nhớ… Nhớ cho những lúc không được ở bên nhau. (Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ) Đôi khi bạn yêu mến một ai đó đơn giản chỉ vì người đó thật lòng yêu mến bạn. (Tôi là Bêtô) Hạnh phúc quá mức đôi khi là cái bẫy của cuộc sống. (Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ) Mục tiêu của cuộc sống rốt lại là đi tìm hạnh phúc, ai cũng thế, bởi hạnh phúc không phải là mâm cỗ được dọn sẵn cho từng người. (Ngày xưa có một chuyện tình) Những ngày ẩm ương, chưa lớn mà cũng chẳng còn nhỏ, có ai chưa từng dõi mắt nhìn theo một ai. (Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh) Điều đáng ngán nhất trong tình yêu là khi mình yêu ai, mình không biết họ có biết điều đó hay không. Điều đáng chán thứ nhì là khi mình biết họ biết điều đó rồi thì mình lại không biết họ có yêu lại mình hay không. (Mắt biếc) Vũ trụ này đôi lúc thật kỳ lạ, khi mình cố trốn tránh một ký ức, một con người để rồi lại bắt gặp từng mảnh của ký ức ấy, lác đác, vương vãi ở mọi nơi mình bước qua. (Mắt biếc) Đi ngang rừng Sim, tôi không ghé, dù tim tôi đập từng hồi rộn rã. Tôi sợ kỷ niệm níu chân tôi. Tôi sợ ngồi một mình giữa rừng Sim, lòng tôi sẽ ngập đầy lá rụng. (Mắt biếc) Để đến được thảo nguyên bình yên, đôi khi con người ta buộc phải leo qua những ngọn núi cao trong lòng mình. (Ngày xưa có một chuyện tình) Kỷ niệm bao giờ cũng đẹp và đặc biệt là không biết phản bội. (Cây chuối non đi giày xanh) Tôi đã từng chờ em dài hơn những năm tháng nhạt màu phía trước. Dù thế nào tôi vẫn muốn nhắc lại, em là người dưng tôi thương nhất cuộc đời này. (Cô gái đến từ hôm qua) Xem thêm: Cảm xúc thăng hoa với 120 status hay về tình yêu hạnh phúc! 80 stt lãng mạn trong tình yêu, cap lãng mạn về cuộc sống Những câu thơ hay về tình yêu khiến bạn bồi hồi thổn thức
Những câu nói hay của Nguyễn Nhật Ánh về tuổi thơ Đề tài tuổi thơ xuyên suốt các tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh luôn hiện diện với những nỗi buồn vui trong veo, hồn nhiên của con trẻ. Dưới đây là tổng hợp những câu nói hay của Nguyễn Nhật Ánh về tuổi thơ sâu sắc nhất.
Tôi rất nhớ những ngày tháng tuổi thơ, nơi mà điều khó nhất phải làm là quyết định xem bây giờ sẽ chơi trò gì? (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ) Tất cả những gì người lớn dạy dỗ đều đúng về mặt lý thuyết, bọn trẻ đều thấy vậy. Nhưng bọn chúng vẫn có một sự thôi thúc vô hình làm cho khác đi trong thực tế. (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ) Trẻ con tìm thấy tất cả ở nơi chẳng có gì còn người lớn chẳng tìm được gì trong tất cả. (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ) Khi lần đầu đón nhận nỗi buồn, tôi hiểu rằng tuổi thơ của mình đã hết. (Hạ đỏ) Có một người đi qua hoa cúc. Bỏ lại sau lưng cả tuổi thơ mình. Có hai người đi qua hoa cúc. Bỏ lại sau lưng cả một mối tình. (Đi qua hoa cúc) Để sống tốt hơn, đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi làm người lớn. (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ) Đối với một đứa bé, ngôi nhà rất quan trọng. Một đứa bé sống trong nhà mình cũng tự nhiên và máu thịt sống trong bản thân mình. Nó không thể chạy ra khỏi nhà mình, vì điều đó sẽ làm nó đau đớn. Cũng như một con thỏ không thể chạy ra khỏi bộ da của mình. (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ) Tôi đủ lớn để hiểu rằng, mỗi năm thế giới mỗi đổi thay và lòng người cũng khác. Tuổi ấu thơ chỉ có một con đường để cùng nhau chung bước. Khi lớn lên trước mắt ta có lắm nẻo đường đời, bao nhiêu số phận là bấy nhiêu ngã rẽ, làm sao người chẳng quên người. (Mắt biếc) Khi người ta lớn, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn lên theo. Trong những giấc mơ của tôi, không chỉ có châu chấu, chuồn chuồn như những ngày thơ bé. Đã có bão giông theo về trong những đêm gió luồn qua mái lá. Ờ, ngay cả giấc mơ cũng lớn lên đó thôi. (Cây chuối non đi giày xanh) Trẻ con thì không biết cách nuôi nấng nỗi buồn dài lâu như người lớn. (Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh) Xem thêm: 120 stt tuổi trẻ sâu sắc, cap về tuổi trẻ một thời ngông cuồng 70 câu nói hay về tuổi thanh xuân học trò ngắn gọn hài hước 22 bài thơ về mái trường hay và ý nghĩa nhất
Những câu nói hay của Nguyễn Nhật Ánh về cuộc sống Sách của Nguyễn Nhật Ánh không chỉ dành cho trẻ em mà còn dành cho người lớn. Những triết lý sâu sắc về cuộc sống vẫn được gửi gắm trong từng câu chuyện nhỏ khoác tấm áo trẻ thơ. Dưới đây là tổng hợp những câu nói hay của Nguyễn Nhật Ánh về cuộc sống mà bạn không thể bỏ qua.
Càng lớn tuổi, con người ta càng nói ít đi. Họ nghĩ nhiều hơn. (Tôi là Bêtô) Cuộc đời đã thực sự đổi thay. Có những đổi thay sâu sắc, những đổi thay mang màu sắc số phận mà thoạt nhìn không dễ nhận ra. (Mắt biếc) Nhiều người sợ nỗi buồn. Nhưng tôi không sợ, tôi chỉ sợ một cuộc sống không buồn, không vui nói chung là nhạt nhẽo. Đôi khi chúng ta cũng cần có nỗi buồn làm bạn, nhất là lúc cuộc sống bỗng dưng trống trải và cảm giác cô đơn xâm chiếm ta từng phút. (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ) Thực ra thì tư cách cũng cần cài nút, nhưng lúc quên cài thì chúng ta thường không thấy cảm giác nhột nhạt. Nhiều người lớn có khuynh hướng coi trọng sự ngay ngắn của quần áo hơn là sự ngay ngắn của tư cách. Bởi quần áo luộm thuộm dễ dàng bị người khác phát hiện còn sự luộm thuộm của tư cách là cái gì đó khó phát hiện hơn và khi bị phát hiện thì lại có vô số lý do để bào chữa. (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ) Tôi từng thấy có nhiều người trẻ tuổi lên kế hoạch cho cuộc đời mình: 22 tuổi tốt nghiệp đại học, 25 tuổi lập gia đình, 27 tuổi mở công ty, 30 tuổi sinh con đầu lòng, vân vân và vân vân… Thật sít sao! Nhưng một khi cuộc đời một con người được lập trình chặt chẽ và khoa học đến thế thì nếu tất cả đều vào khuôn như dự tính liệu bạn có bão hòa về cảm xúc hay không? (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ) Chẳng lẽ vì biết ngày mai mình sẽ chết mà hôm nay mình không muốn làm gì! (Ngày xưa có một chuyện tình) Trên trời có mây đủ hình, có những cánh chim bay, thỉnh thoảng có những cánh bướm đủ màu lượn quanh cửa sổ. Những hạt mưa như có ai chấm lên người từng chấm lạnh. Như là ai đó dùng chiếc cọ nhúng vào mưa quét lên người chọc ghẹo. (Làm bạn với bầu trời) Bao giờ cũng nhìn thấy sự may mắn trong hoàn cảnh không may mắn, bao giờ cũng vui tươi trong một số phận kém vui tươi, bao giờ cũng đối xử tốt với cuộc đời, mặc dù không phải lúc nào cuộc đời cũng đối xử tốt với mình. Những phẩm chất đó có lẽ chỉ có ở thằng Tèo, đứa bé xem việc được làm bạn với bầu trời cao xanh và khoáng đạt là niềm vui lớn lao. Lớn lao hơn nhiều so với những mất mát của bản thân mình. (Làm bạn với bầu trời) Cảm thông cũng là một cách nghe. Trái tim có lỗ tai của nó, bạn tin không? (Tôi là Bêtô) Bạn cũng biết rồi đó, cái tên đôi khi được cha mẹ đặt cho một cách ngẫu nhiên, nhưng chính cách sống của bạn đã không ngừng chưng cất cái tên của mình qua năm tháng, giúp nó tỏa hương. (Tôi là Bêtô) Thơ ca là thứ vô cùng phù phiếm nhưng vô cùng thiêng liêng. Tôi tin ngay. Cũng như tôi tin ở trên đời có những thứ vô cùng thiêng liêng nhưng vô cùng phù phiếm. (Tôi là Bêtô) Khi một kẻ được đối xử đặc biệt hơn những kẻ khác, tự nhiên hắn trở thành cái gai trong mắt những kẻ còn lại. (Tôi là Bêtô) Khi bạn không làm được điều bạn muốn, có lẽ bạn cũng cảm thấy tự do bị tước đoạt. (Tôi là Bêtô) Nếu phát ra những thông điệp đẹp đẽ của tâm hồn, miệng lưỡi sẽ thơm tho hơn là chỉ dùng nó để chuyển thông điệp của thức ăn đến dạ dày. (Tôi là Bêtô) Khi bạn thay đổi một góc nhìn, bạn sẽ thấy thế giới mà bạn đang sống hiện ra dưới một thứ ánh sáng khác, và biết đâu nhờ vậy mà quan niệm của bạn về thế giới cũng khác đi. (Tôi là Bêtô) Con người ta khóc cũng giống như trời mưa. Chỉ khi nào hết nước thì trời mới thôi mưa và chúng ta mới thôi khóc. (Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh) Nếu bạn đối xử với một con chó như một con người, thì nó sẽ đối xử với bạn như một con chó. (Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng) Người lớn nên thấu hiểu và thông cảm cho trẻ con. Không phải vì người lớn nhiều tuổi hơn trẻ con. Mà là vì người lớn nay là “những đứa trẻ con đã lớn”. (Cảm ơn người lớn) Thời gian chưa bao giờ là bạn tốt của con người. Thời gian biến tóc ta thành hoa lau, nhuộm hồn ta thành lá đỏ. Và đến một ngày nó sẽ biến đời ta thành mây trắng lang thang. (Cảm ơn người lớn) Trà Long, làng mình bao giờ cũng đẹp. Cháu hiểu rõ điều đó hơn mẹ cháu. Làng mình đẹp, nhưng buồn. Hồi chú còn nhỏ, làng vui hơn. Cũng có thể làng vẫn thế thôi, nhưng bây giờ chú thấy khác. Khi lớn lên, người ta thường thấy mọi thứ khác đi, cháu ạ! Chúng ít rực rỡ hơn và ít trong suốt hơn. Nhưng dù sao chú vẫn tin trong mắt cháu, thế giới vẫn còn nguyên vẹn, dù ngày mai khi cháu đến đây thì chú đã đi rồi. (Mắt biếc) Thiên nhiên và con người hiền hòa đẹp dịu dàng mê mải, trong một không gian chỉ toàn những tươi vui và thương yêu ấm áp. (Làm bạn với bầu trời) Khi bạn quá tin cậy hoặc sùng bái một ai, chắc chắn bạn không bao giờ đề phòng, thậm chí nghi ngờ. Và đôi khi bạn chết vì niềm ngây thơ của mình. (Tôi là Bêtô) Và tôi xoay lưng nằm úp mặt vô tường, buồn muốn khóc. Tôi làm con cá nhỏ, bơi trong nỗi buồn. Nỗi buồn mênh mông như biển, tôi bơi suốt đêm vẫn chưa ra khỏi. Nhưng tôi vẫn lặng lẽ bơi, ngậm ngùi, cô độc, thỉnh thoảng quẫy mạnh chiếc đuôi dài làm xuất hiện những đốm bọt màu sữa như những ngôi sao nhỏ. (Mắt biếc) Nếu con người sống trọn một trăm năm, trừ ra cộng lại một cách chi li thì thời gian thật sự vui vẻ, bình yên, hạnh phúc chỉ gói ghém trong vỏn vẹn một năm. Chín mươi chín năm còn lại được định nghĩa bằng những từ khóa: buồn khổ, toan tính, lo lắng, ưu tư và vô vàn những thứ mệt mỏi khác. (Ngày xưa có một chuyện tình) Con người có thể sống bằng nhiều cách. Và cũng có thể chết bằng nhiều cách, có những người chết lúc còn đang sống. Tôi không thấy có lý do gì để nghĩ đến lão dù là nghĩ đến để căm giận hay ghét bỏ. Nếu ai đó còn xứng đáng để bạn nuôi nấng sự căm ghét, người đó vẫn còn giá trị trong mắt bạn. Nói cách khác, lão đã trượt khỏi cuộc sống tôi. (Tôi là Bêtô) Khi sắp xếp những ý nghĩ tươi sáng đó rồi rón rén bày ra trên giấy, có thể Lợi đang mỉm cười cho tương lai, cũng có thể nó đang nhỏ nước mắt tong tong xuống hiện tại. Nhưng tôi tin, dù nụ cười hay nước mắt thấm vào những trang văn thì câu chuyện tuyệt vời về chàng chăn ngựa có lẽ đã góp phần ru nó qua những cơn ác mộng của cuộc đời. Giống như người bị sóng nước nhấn chìm đang cố quờ tay vào cọc nhọn, một đứa bị số phận nhấn chìm như Lợi có vẻ cũng đang cố níu lấy một giấc mơ để vượt qua giông bão của cuộc đời. (Lá nằm trong lá) Hai bàn tay của ta giống như những người bạn thân, luôn chia sẻ với ta mọi vui buồn trong cuộc sống. Bạn cứ ngẫm mà xem, có phải khi bạn mừng rỡ hay phấn khích, hai bàn tay hăng hái vỗ vào nhau để nhân đôi niềm vui trong lòng bạn. Khi bạn khóc, hai bàn tay lại thay phiên nhau kiên trì lau khô những giọt lệ lăn tròn trên gò má bạn. Hai bàn tay đó giống như những chú chim vàng anh trong cổ tích, cần mẫn tha từng hạt cườm long lanh trên mặt bạn đem gởi vào nắng, vào gió, vào mưa để một chốc sau sự tươi tỉnh lại nhuộm hồng gương mặt mới đây còn tái xanh của bạn. (Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh) Trẻ con nghĩ đến mọi thứ trừ cái chết. Chúng không thấy cái chết có liên quan gì đến mình. Hoặc giả cái chết ở xa quá, tận múi bên kia cuộc đời, vì vậy bọn trẻ chẳng mấy bận tâm. Càng lớn người ta đến gần cái chết, vì thế người ta sợ. Cái chết cũng giống như chiến tranh. Khi chiến tranh còn ở xa, người ta chỉ nhìn thấy nó trên các bản tin thời sự báo chí hoặc trên ti vi, do đó người ta không có cảm giác sợ hãi. Người ta đọc tin chiến sự cũng bình thản như đọc tin thời tiết. Nhưng khi chiến tranh lan đến trước cửa nhà và bom rơi ngay trên nóc hầm, nỗi sợ lúc đó sẽ tóm lấy gáy từng người. Thật ra, con người ta nói chung ít nghĩ đến cái chết. Bởi vì nếu ngày nào cũng nghĩ đến cái chết thì chẳng còn ai hứng thú để mà sống tiếp. Nhưng khổ thay, cái chết thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến chúng ta. Đó là khi trong thị trấn có ai đó qua đời, và chúng ta buộc phải nghĩ đến nó. Lúc đó, tim ta thắt lại. “Cái chết khiến người lớn sợ hãi, nhưng chỉ làm trẻ con tò mò”. (Cảm ơn người lớn) Tôi lững thững đặt chân trên những lối mòn quen thuộc, nghe tiếng lá khô vỡ dưới gót giày, lòng cứ ngỡ chiều đi xào xạc. (Mắt biếc) Cái cảm giác kéo một chú diều giấy chạy ngược gió để sung sướng nhìn nó bay lên, tay không ngừng nới lỏng sợi dây cước rất giống với cảm giác mình nâng đỡ cả bầu trời. (Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh) Cỏ dưới chân nó xanh biêng biếc nhưng ánh mắt tôi vẫn bắt gặp những ánh hoa vàng li ti đang kín đáo nở trong nách lá và điều đó cho tôi cảm giác rằng mùa hè khắc nghiệt sắp sửa trôi qua. (Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh) Đứng trước nỗi buồn của một người con gái, tôi luôn luôn xốn xang và cảm thấy mình có lỗi trong chuyện đó, mặc dù nhiều khi nguyên do của nỗi buồn chẳng dính dáng gì đến tôi. (Mắt biếc) Tôi đi bên, lòng vui không tiếng, tưởng như thế giới vừa được sửa sang. Tâm hồn tôi ai vừa trang hoàng lại, để bên cạnh nỗi đau vơi kịp có nỗi vui đầy, để tiếng chuông mùa phục sinh reo leng keng trong ngực, suốt ba tháng phượng hồng không một bóng mây giăng. Chỉ có những ngày cuối cùng, mây mùa thu chớm vắt ngang cành phượng và trên những ngọn cây cao tiếng ve thi nhau khản giọng dần, tôi mới buồn chút chút. (Mắt biếc) Với một trái tim tràn ngập yêu thương thì cuộc sống không bao giờ có cơ hội trở thành gánh nặng. (Làm bạn với bầu trời) Tôi đứng giữa ngã ba nhìn theo mái tóc bay phất phơ trong gió của nhỏ Thắm, đoán nó chạy về nhà. Tự nhiên tôi ghét lớn lên. Khi đứa con gái lớn lên, nó biết xấu hổ. Khi đứa con gái xấu hổ, tình bạn giữa đứa con trai và đứa con gái có nguy cơ tan vỡ. (Cây chuối non đi giày xanh) Lý lẽ của những kẻ trừng phạt được đám đông nhiệt liệt hoan nghênh: Nhận xét, chê bai là một chuyện, còn phá đám ngày vui của người ta là chuyện khác - chuyện thất đức, không chấp nhận được. (Cây chuối non đi giày xanh) Nhìn đôi má ửng hồng của nó, tôi biết nhỏ Thắm vui lắm. Ngay lúc đó, chỉ mới mười tuổi thôi, tôi đã sớm nhận ra con gái là một sinh vật hay hỏi và đã hỏi thì hỏi dai nhách, đặc biệt là lúc nào cũng muốn con trai quan tâm đến mình. Còn con trai dù không muốn cũng bị dồn vào thế phải nói dối con gái để con gái vui lòng. Sau này lên cấp hai, bắt đầu học tiếng Pháp, tôi biết đến từ “galant”, tiếng Việt kêu là “nịnh đầm”, và tôi ngờ rằng từ này do một thằng nhóc người Pháp mười tuổi sáng chế ra và chắc chắn thằng nhóc đó có một nhỏ bạn y hệt nhỏ bạn của tôi. (Cây chuối non đi giày xanh) Người đời thực ra không độc ác gì nhưng cứ thích bình phẩm chuyện thiên hạ, tự xem mình có quyền phán xét mọi thứ, bất chấp những phát ngôn của mình có làm cho người khác tổn thương hay không. Vì vậy, không ác mà thành ác. (Cây chuối non đi giày xanh) Khi một đứa con gái đang buồn, ta không nên gây hấn. Nếu nỗi buồn đó do chính ta đem lại, ta không những không nên gây hấn mà càng phải tránh xa. (Cây chuối non đi giày xanh) Thật là phiền phức, những người lớn! Kể từ lúc đó, tôi bắt đầu nghiệm ra người lớn luôn có những bí mật. Và thế giới mà bọn trẻ đang nhìn thấy thật ra là những gì họ muốn cho bọn trẻ nhìn thấy. Nói cách khác, nếu không tình cờ khám phá ra những góc khuất, bọn nhóc tì chúng tôi rốt cuộc chỉ nhìn thấy thế giới qua cặp mắt của người lớn. Cứ như thể họ chủ ý tạo ra những ống kính với những nút điều chỉnh theo ý họ rồi nhét vào tay chúng tôi, và bảo “Tuyệt lắm đó! Nhìn thử đi!”. Rất nhiều năm về sau này, tôi nhận ra trong thế giới người lớn đằng sau câu chuyện này còn có một câu chuyện khác, rồi đắng sau câu chuyện khác đó rất có thể đang che giấu một câu chuyện khác nữa. Để biết được cái lõi của sự thật, đôi khi phải tỉ mỉ bóc tách từng lớp con người của họ như bóc vỏ một củ hành tây cho đến khi mắt cay xè và óc thì choáng váng - mà trẻ con lớp Chín như bọn tôi lúc đó thì không đủ từng trải lẫn kiên nhẫn để đi đến sự thật cuối cùng theo cách như vậy. (Cây chuối non đi giày xanh) Trên đây là những câu nói hay của Nguyễn Nhật Ánh mà VOH chia sẻ đến bạn. Các tác phẩm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh vẫn luôn có sức hấp dẫn nhiều thế hệ độc giả bằng những câu chuyện đời thường vô cùng bình dị và gần gũi. Chúng ta sẽ được lên chuyến tàu ngược về quá khứ, tìm về những ký ức tuổi thơ đáng nhớ và học được nhiều bài học về tình yêu thương.
Sưu tầm